[ShihoxShinichixRan] Khung Trời Phiêu Lãng
  • Tôi thở dài khi bước về phía căn phòng của các vị phu nhân. Họ lại mời tôi đến lần hai, lần trước có lẽ quá nhẹ nhàng với tôi. Tôi mỉm cười, có lẽ họ đang chuẩn bị một việc gì đó cho tôi chăng? Tôi có linh cảm không hay mấy, mỗi bước chân như dài vô tận. Tôi ước mình không phải đến đó. Nhưng khó lắm... phải không? nếu tôi không đến họ sẽ nghĩ ra cách để mời tôi đến cho bằng được. Tôi cười nhạt, vui thật đấy. Cố gắng hít sâu lần cuối, tôi đã sẵn sàng cho tất cả. Một chiếc bàn lớn đặt giữa phòng, tôi nhìn thấy tất cả bọn họ ngồi quanh bàn, tôi không nhìn thấy Miyano.. cô ấy không ở đây sao? chợt tôi thấy bất an...
  • Cánh cửa đằng sau chợt khép lại đột ngột, tôi khẽ giật mình khi đối diện với tất cả họ. Một người đứng dây và tiến về phía tôi. Cô ấy mặc một bộ Kimono màu trắng, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt màu lục. Cô ta nói bằng một giọng vô cùng đe dọa, tôi nhận ra sự hằn học trong giọng nói. Nó vô tình làm tôi lùi lại một bước:
  • Tôi
    Tôi
    À, vâng..
  • Cô ta không cần nghe câu trả lời của tôi, chợt quay về bàn, một chiếc ghế trống được kéo ra, tôi có cảm giác tôi không nên đến thì tốt hơn. Nhưng một cô gái khác, tôi nhận ra cô ấy tên là Ayumi... cô ấy lại gần và ấn tôi xuống chiếc ghế... Tôi khẽ rên lên khi nhận ra có cái gì đó trên ghế mà tôi không biết được... nó như những cây kim châm vào da thịt tôi... lưng, tay và cả người tôi như ngồi trên một ổ chông... Đau... tôi ráng không rên lên.. tôi vội đứng dậy nhưng một bàn tay ấn tôi xuống. Tôi cảm thấy một sự tê liệt tràn vào từng thớ thịt... máu chảy ra từ bên trong bộ Kimono màu hồng... máu chảy xuống ướt đôi giày của tôi... họ nhìn tôi, khẽ mỉm cười... tại sao họ lại làm như vậy? tôi nghiến chặt răng, khẽ đứng dậy.. chợt một người khác nắm lấy cánh tay tôi và giữ tôi lại.
  • Ayumi
    Ayumi
    Em chưa ăn gì mà? phải không? ôi...bộ áo này dơ hết rồi... em có cần thay không?
  • Tôi
    Tôi
    Không...cần..đâu..
  • Tôi ráng nói nhưng giọng nói thật sự rất khác với tôi bình thường... tôi cảm thấy trước mặt mờ dần. Máu vẫn chảy làm bước đi thật trơn trượt... làm ơn buông tha tôi đi. Tôi đã làm gì họ chứ?
  • Thiếp của Shinichi
    Thiếp của Shinichi
    Ô... thôi thì em ăn gì đã rồi hãy về.
  • Cô ấy cầm lên một dĩa muối hay cái gì đó tương tự... cô ta trút tất cả thứ màu trắng ấy lên người tôi. Từng hạt muối xát vào da thịt đang căng phồng của tôi... đau đớn đến phát thét... tôi không ngăn nổi một tiếng la từ cổ họng. Cảm thấy như xung quanh không còn chút ánh sáng nào... tôi vội chạy đi khỏi căn phòng đó. Bỏ lại tất cả tiếng cười cợt... Căn phòng của tôi... tôi không nhìn thấy nó nữa... Mắt tôi mờ dần, những cơn đau tràn về...
  • Anh hứa sẽ ở bên em?
  • Anh ta đang ở đâu chứ? họ đối xử với tôi như thể tôi không có cái đinh gì trong mắt họ? thế thì sao? Tôi cười nhạt, bàn chân không nhấc nổi nữa, tôi thấy vệt máu dưới chân vô tình làm bàn chân tôi trơn trượt, tôi té xuống một nền đất, má và đầu tôi đau buốt... tôi ngất đi. Phải rồi, anh sẽ không ở đây, và tôi cũng không cần con người đó... tôi không cần tất cả những gì con người đó mang lại. Đây là điều tôi phải sự làm thôi.
  • Tôi nhận ra có ai đó đang đứng trước mặt mình... nhưng những cơn đau làm tôi không nhìn rõ gương mặt người đó.. ai vậy?
  • *
  • Tôi khẽ mở mắt, tôi đang nằm trên giường... những vết thương đã được băng lại, bộ áo đã được thay ra... ai đã giúp tôi vậy? tôi khẽ rên lên khi đứng dậy. Đau quá, đau đến không thở được. Các vị phu nhân ấy chỉ biết làm thế này thôi sao? Những nụ cười vang lên trong tâm trí tôi... đểu cáng!
  • Tôi cố gắng đứng dậy nhưng không thể, da thịt như bị bỏng rát... từng tế bào như chảy máu ra khi tôi cử động. Tôi ứa nước mắt nhưng lặng nuốt nó vào ngay...
  • Muối... nó làm vết thương rát hơn... họ đã làm gì trên chiếc ghế vậy? Tôi không biết. Tôi lặng đứng dậy, chẳng khác nào đang mang một lớp đệm gai góc để đi vậy... Tôi muốn nằm xuống, tôi muốn thả mình xuống nền đất nhưng không thể. Tôi phải đứng dậy... tôi không được phép nằm xuống.
  • Điều tôi lo sợ đã đúng, nhưng vết thương đang dần chảy máu, thấm qua lớp vải. Trông tôi bây giờ... có lẽ như một xác ướp ấy nhỉ? Tôi khẽ nuốt nước bọt.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran
  • Tôi nhận ra giọng anh sau những cánh cửa, anh khẽ chạy vào ôm tôi... một cơn đau buốt khi anh chạm vào tôi. Tôi khẽ đẩy anh ra. Làm ơn đừng giả vờ như vậy... tất cả điều này đều do những người vợ của anh đấy.
  • Tôi
    Tôi
    Ow
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ai làm em như thế này?
  • Tôi cười, ngu ngốc thật đấy, anh biết là ai rồi mà. Tôi không trả lời, chỉ lặng đi trong phút chốc, tôi tránh cả ánh mắt của anh. Cơn đau này... tôi hứa sẽ trả lại cho từng người một.
  • Anh chạy vụt đi, tôi không biết anh đi đâu... nhưng tôi nghĩ anh đã biết ai làm điều này. Thà anh đừng làm vậy thì tốt hơn. Như thế sẽ làm cho tôi khó khăn hơn một chút.. Tôi ngồi xuống một thềm cửa... toàn thân mất sức lực.
  • Tôi nhìn theo cánh cửa nơi anh chạy đi, nhìn ra vườn hoa oải hương... đẹp phải không? không hề... hoa không đẹp đâu... hoa chỉ có hương và sắc, hoa gì đẹp nhất? hoa hồng... hoa hồng có gai.. gai hoa làm người thưởng hoa chảy máu...
  • Tuyệt vời thật đấy.
  • *
  • Tuần trôi qua từ ngày hôm ấy, tôi cũng không biết mọi chuyện đã lắng xuống chưa, tôi chỉ biết mình nên ở yên trong phòng thì hơn. Những vết thương mau lành hơn tôi nghĩ. Họ ác thật đấy. Tôi cười vu vơ, tôi nhìn thấy những sự bất lực trong đôi mắt họ, họ đâu thể làm gì hơn nữa? họ không thể...
  • Tôi đáng lẽ nên ngăn anh chạy đi ngày hôm ấy mới phải...
  • Có lẽ anh sẽ phải rời phủ... em sẽ ổn chứ? chỉ hai ngày thôi
  • Tôi nhớ lại gương mặt anh lúc ấy, tôi sẽ ổn. Phải rồi, làm sao không ổn được chứ? tôi chỉ gật đầu cho qua... anh phải đi, điều đó là điều tôi hiểu. Tôi cũng biết làm sao mình ngăn nổi anh chứ. Anh đã làm gì họ nhỉ? tôi thật muốn biết. Nhưng anh chỉ làm mọi chuyện thêm tệ hại. Tôi biết điều đó là đúng.
  • Các vị phu nhân mời cô.
  • Tôi mỉm cười, đứng dậy. Thân hình tôi biểu tình bởi mỗi bước đi. Họ sắp làm trò gì nữa đây?
  • Căn phòng vẫn vậy, nhưng tôi đã không còn cảm giác rút lui được nữa rồi.
  • Họ nhìn tôi, đầy căm phẫn. Ayumi tát tôi khi cánh cửa đóng kín lại. Tôi nghe miệng có mùi máu, tôi quay đi không để lộ cảm xúc, khẽ nút thứ chất lỏng mặn chát ấy vào trong miệng.
  • Chỉ tại mày.. mà anh ấy... tất cả là tại mày
  • Tôi cười nhạt, tôi nhìn họ với vẻ mặt bình thản. Ayumi đang ngân ngấn nước, tôi nhận ra có lẽ anh đã đe dọa họ. Đe doa sao? ngốc. Anh càng làm như thế... họ càng không buông tha tôi. Giờ các người định làm gì tôi? Tôi đứng quay lưng lại, mỉm cười... nụ cười ấy chỉ làm họ càng tức tối. Tôi nhìn thấy một thùng nước màu đen trước mặt.
  • Từ thùng nước bốc ra mùi hôi thối. Nước màu đen xì.. Một người nào đó ấn tôi xuống cái thùng ấy. Cả thân hình tôi run lên bởi sự đụng chạm ấy. Nước... xung quanh chỉ có nước. Họ nhúng tôi xuống làn nước...
  • Tôi không có thời gian để hít thở nữa...
  • Nước... tôi không thể có chút không khí nào... Có ai đó đề đầu gối tôi làm tôi quỳ hản trên mặt đất. Không có ai ở đây giúp tôi...
  • Không một ai... tôi vẫy vùng, tôi không thể chết ở đây.
  • Ai đó cứu tôi với!
  • Tôi lại bị nhúng xuống lần thứ tư...
  • Cả thế giới chỉ còn sự sợ hãi ... xung quanh vẫn có tiếng cười. Tôi không muốn như thế này...
  • Tôi biết mình sẽ chết mất...
  • Tôi biết chỉ thêm một chút nữa... hơi thở của tôi... không khí... tất cả những gì tôi cảm nhận được sau cùng...
  • Là nước.
  • Cứu với..
14
Chương 6.